Thỏ và Rùa ?!?!
Page 1 of 1
Thỏ và Rùa ?!?!
Hôm nay ngồi lục ra được cái này trong sổ tay của một bạn trên sàn... (tuyetroimuahe) Ngẫm lại cũng hay Kẻ luôn ở đỉnh cao ko hẳn đã là giỏi, và người ko tỏa sáng được như vậy chưa hẳn là thiếu tài.... Nghe như Dec nhà mình vậy hê hê
Thỏ và Rùa
Câu chuyện về thỏ và rùa đã trở nên quá quen thuộc đối với chúng ta. Vậy có bao giờ chúng ta nghĩ rằng câu chuyện đó đã bị Rùa-kẻ chiến thắng kể lại khác với sự thật cuộc đua. Còn Thỏ-kẻ thua cuộc hoàn toàn không thể hiện mình được gì?
Cho đến khi tôi được chơi một trò game mang tên "Thỏ và Rùa chạy thi", tôi mới tự đặt cho mình câu hỏi đó. Đôi khi những điều chúng ta chỉ là một mặt phiến diện, có ở trong hoàn cảnh của người khác mới thấu hiểu tại sao kết quả sự việc lại như thế.
Một câu chuyện Thỏ và Rùa bình thường: Thỏ tự cao, cho rằng mình giỏi, khi chạy đua với rùa chỉ lo hái hoa bắt bướm, rồi ngủ quên mất, đến khi thỏ thức dậy và hối hả chạy về thì chú Rùa đã về đích---> chú Rùa chăm chỉ nên chiến thắng.
Game Thỏ và Rùa chạy thi: thật ra đường đua có Thỏ và Rùa hoàn toàn khác nhau. Chú Rùa chạy trên con đường bằng phẳng còn Thỏ phải chạy trên một con đường được chắn bằng nhiều chiếc rào, mỏm đá, phải nhanh chân nhảy qua chúng thì mới tiếp tục chạy được, nếu không sẽ vấp ngã đau đớn và nhìn chú Rùa "bò" qua mặt. Nhưng dù cho chú thỏ có vượt qua mọi rào cản ấy mà chạy về đích trước, chú vẫn bị BGK xử thua vì "không nhảy đủ số rào quy định" (?!) Thế là, với cương vị là "người chiến thắng" Rùa tha hồ nói về thành công của mình và mọi người chỉ biết chê cười chú thỏ thua cuộc.
Cuộc sống cũng như vậy, đôi khi ta nhìn thấy người chiến thằng thì tưởng họ tài giỏi lắm còn kẻ thua cuộc thì kém cỏi hơn. Tôi cũng từng trải qua bài học đó và tôi đã được nhận lời khuyên rằng:"phong độ là nhất thời, đắng cấp mới là mãi mãi". Chú thỏ nhanh nhẹn sẽ luôn là chú thỏ nhanh nhẹn, còn chú rùa ì ạch sẽ mãi là một kẻ chậm chạp mà thôi!
Thỏ và Rùa
Câu chuyện về thỏ và rùa đã trở nên quá quen thuộc đối với chúng ta. Vậy có bao giờ chúng ta nghĩ rằng câu chuyện đó đã bị Rùa-kẻ chiến thắng kể lại khác với sự thật cuộc đua. Còn Thỏ-kẻ thua cuộc hoàn toàn không thể hiện mình được gì?
Cho đến khi tôi được chơi một trò game mang tên "Thỏ và Rùa chạy thi", tôi mới tự đặt cho mình câu hỏi đó. Đôi khi những điều chúng ta chỉ là một mặt phiến diện, có ở trong hoàn cảnh của người khác mới thấu hiểu tại sao kết quả sự việc lại như thế.
Một câu chuyện Thỏ và Rùa bình thường: Thỏ tự cao, cho rằng mình giỏi, khi chạy đua với rùa chỉ lo hái hoa bắt bướm, rồi ngủ quên mất, đến khi thỏ thức dậy và hối hả chạy về thì chú Rùa đã về đích---> chú Rùa chăm chỉ nên chiến thắng.
Game Thỏ và Rùa chạy thi: thật ra đường đua có Thỏ và Rùa hoàn toàn khác nhau. Chú Rùa chạy trên con đường bằng phẳng còn Thỏ phải chạy trên một con đường được chắn bằng nhiều chiếc rào, mỏm đá, phải nhanh chân nhảy qua chúng thì mới tiếp tục chạy được, nếu không sẽ vấp ngã đau đớn và nhìn chú Rùa "bò" qua mặt. Nhưng dù cho chú thỏ có vượt qua mọi rào cản ấy mà chạy về đích trước, chú vẫn bị BGK xử thua vì "không nhảy đủ số rào quy định" (?!) Thế là, với cương vị là "người chiến thắng" Rùa tha hồ nói về thành công của mình và mọi người chỉ biết chê cười chú thỏ thua cuộc.
Cuộc sống cũng như vậy, đôi khi ta nhìn thấy người chiến thằng thì tưởng họ tài giỏi lắm còn kẻ thua cuộc thì kém cỏi hơn. Tôi cũng từng trải qua bài học đó và tôi đã được nhận lời khuyên rằng:"phong độ là nhất thời, đắng cấp mới là mãi mãi". Chú thỏ nhanh nhẹn sẽ luôn là chú thỏ nhanh nhẹn, còn chú rùa ì ạch sẽ mãi là một kẻ chậm chạp mà thôi!
Page 1 of 1
Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum
|
|